Chương 238

Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

5.419 chữ

21-04-2023

Lê Anh Thi ngước mắt, tầm mắt hai người giao nhau, cô chợt nảy sinh ý niệm, tiến tới hôn lên môi anh: " Ông xã, khi mọi chuyện kết thúc chúng ta sẽ về Kinh Thành đi.

"

Họ ở Pháp nhưng không có cảm giác bản thân mình thuộc về nơi này.

Vì ở Kinh Thành mới là nơi câu chuyện của họ bắt đầu.

Trương Gia Huy đổi khách thành chủ, cuối mặt xuống ngậm nhắm đôi môi đỏ mọng của cô vợ nhỏ nhà mình, đôi mắt rực lửa của anh trong có vẻ đ ộng tình: " Được, để ông xã sắp xếp.

"

…----------------…

Bốn giờ chiều, Lê Anh Thi và Trương Gia Huy tay trong tay rời khỏi tòa nhà khu nội trú.

Gần một tháng qua, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi phòng bệnh.

Thay đồ bệnh nhân ra, sơ mi và quần tây đen khiến cho anh khôi phục vẻ bảnh bao bình thường.

Tuy anh gầy đi, nhưng trong anh có vẻ không hề yếu đuối.

Lê Anh Thi nắm tay anh xuống từng bật thang một trong rất mệt mỏi.

Trương Gia Huy cẩn thận dìu cô vợ nhỏ nhà mình đi xuống từng bật một, bóng dáng nghiên rơi trên mặt đất chất chồng lên nhau.

Sau lưng họ mấy mét, Lạc Hinh và đám người Viên Hoa đi theo sau.

Chưa đến một tiếng, đoàn người đã về đến trang viên Vũ tộc.

Lê Anh Thi và Trương Gia Huy sóng vai nhau đi đến phòng trà, Lạc Hinh đi thẳng đến hồ câu cá, Viên Hoa lo lắng cho đối phương lạc đường nên ở bên cạnh giới thiệu.

Nhưng cái cô không ngờ nhất chính là Lạc Hinh quá quen thuộc với phong cách bài trí ở đây.

Tóc ngắn xoã ngang vai của cô bị gió thổi tung, mí mắt rũ xuống che đi sự rối rắm khi nhìn thấy đoàn xe của Vũ tộc đậu trước cổng bệnh viện.

Cô không ngờ rằng em gái của Lê Anh Quân lại có thân phận khác làm cho cô bàng hoàng đến vậy.

Cô ta cuối đầu, đi trên con đường đá xanh, nhỏ giọng hỏi: " Lê Anh Thi nhà Huy Gia thật sự là con gái nhỏ của Vũ Khải Phong sao? "

Viên Hoa không ngần ngại mà gật đầu: " Đúng vậy, vì một số nguyên nhân riêng nên không tiện giải thích.

"

Lạc Hinh chỉ cười, thật ra cô cũng đã đón được phần nào rồi vì trong phần kí ức của Trương Gia Huy cô cũng đã biết được nên không cần giải thích.

" Còn chuyện của Ngọc Song Tử là do…" Lạc Hinh nói.

Viên Hoa lắc đầu, thành thật nói: " Việc của cô ả đó không liên quan đến Vũ tổng.

"

Quả nhiên là cô đón không sai.

Nếu quả thật do Vũ Khải Phong sắp xếp e rằng cô ta sẽ không thể sống đến bây giờ.

Viên Hoa cảm giác có gì đó không đúng ở đây, đặc biệt là tâm tình của bác sĩ Lạc khi vừa đặt chân đến Vũ tộc này: " Bác sĩ Lạc, cô có quen với Vũ Tổng sao? "

" Không hẳn là quen.

" Lạc Hinh chậm rãi đi về phía trước, giọng nói rất nhạt: " Chỉ là tôi hiểu được những thói hư tật xấu của đàn ông thôi.

"

Viên Hoa dù nghe không hiểu thật, cũng chẳng buồn để tâm đến.

Nhưng cái gọi là thói hư tật xấu của đàn ông kia, cô ta lại cảm thấy rằng cái danh xưng này không phù hợp với lão đại, lão đại Quân gia chủ và Vũ tổng.

Nói đúng hơn là Trương Gia Huy, Gia chủ và Vũ tổng những người cô biết thì phải ví như xảo quyệt như cáo ấy, đa mưu túc trí thì nghe còn được.

Bên kia, Lê Anh Thi và Trương Gia Huy đã đứng trước cửa phòng trà, Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) yên lặng đợi đã lâu lập tức vui vẻ, hí hửng đẩy cửa ra nói: " Tiểu công chúa, Huy Gia hai người xem ai đến này.

"

Lê Anh Thi nhìn cửa gỗ từ từ mở ra, bốn con người ngồi đối diện với Vũ Khải Phong và Quan Khánh Phương không hẹn đồng loạt quay đầu: " Bé con.

"

" Ba mẹ.

"

Ánh mắt Lê Anh Thi ngập tràn ánh nước, nhìn ba mẹ hai bên đồng loạt đứng dậy, cổ họng cô nghèn nghẹn.

Đã lâu rồi cô không gặp ba mẹ hai bên.

Phương Huệ Lan nhanh chóng tiến đến cạnh Lê Anh Thi, ôm cô vào lòng, bà không kịp chào hỏi Trương Gia Huy đã kéo tay cô quan sát mấy lượt: " Bé con, có khỏe không con.

"

Mỹ Lệ bà ấy cũng tiến đến xoa đầu cô, nhìn cô không kìm được nước mắt nói: " Con gái của mẹ, cực khổ cho con rồi.

"

Lê Anh Tuấn và Trương Gia Khang đi đến cạnh vợ mình, ông nhìn cô mấy lượt, không chớp mắt nhìn Lê Anh Thi: " Bé cưng, con có khỏe không? "

Đôi mắt của hai bà mẹ đều đỏ bừng, Phương Huệ Lan vẫn không ngừng vuốt v e cánh tay Lê Anh Thi: " Bụng đã lớn thế này mà sao con vẫn gầy như thế vậy? "

Mỹ Lệ nhìn cô cũng lên tiếng oán trách: " Đúng vậy đó bé con, uổng công hai người mẹ này bồi bổ cho con mấy ngày qua.

"

Lê Anh Thi công môi, ôm hai người mẹ của mình: " Mẹ à, con không sau.

"

Lê Anh Tuấn nhìn cảnh trước mắt khẽ lắc đầu oán trách: " Con bé này, đừng học tập theo hai thằng anh trai của con, lúc nào cũng chỉ biết báo tin vui còn tin buồn thì bản thân ôm lấy chứ.

Con đó đừng có gánh một mình, ba mẹ luôn luôn là hậu thuẫn vững chắc và chia sẻ buồn vui với con mà.

"

Lê Anh Quân và Lê Anh Dũng nằm không cũng trúng đạn: " … ".

Truyện Nữ Cường

Chỉ biết báo tin vui, không bao giờ chia sẻ tin buồn.

Ông oán trách bé cưng nhà mình xong, quay đầu nhìn về phía Trương Gia Huy: " Gia Huy, Anh Thi nhà ba… đã để con bận lòng rồi.

"

Ông vỗ vai Trương Gia Huy, vẻ mặt yên tâm lạ thường.

Dù sao thì cái tên Trương Gia Huy luôn làm mưa làm ở Kinh Thành, cũng nhờ có anh mà cả Kinh Thành đều an ổn suốt mấy năm qua.

Vì thế ông mới cho rằng, con gái bảo bối của ông ở bên cạnh anh là được anh chăm sóc…

Trương Gia Khang im lặng lúc lâu, ông nghe ông bạn già mình nói thế gật đầu phụ họa: " Lão Lê, anh yên tâm, người chăm sóc cho thằng nhóc này là con bé đó.

Còn nó à, chỉ được cái cưng chiều vợ thôi.

"

Lê Anh Tuấn ông nghe vậy chỉ bật cười: " Cũng đúng, vợ chồng chúng nó chăm sóc lẫn nhau là được rồi.

"

Không lâu sau, Vũ Khải Phong lên tiếng: " Mọi người đừng đứng đó nữa, mau lại đây ngồi đi ngồi nói chuyện đi.

".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!